Nhớ lúc xuống sân bay Đồng Hới,dù thời tiết như thế nào cũng đều thích,se lạnh của mùa đông,gió mát của mùa hè. Nhớ cảm giác gió "tạt" vào mặt khi muốn mở cửa sổ để cảm nhận không khí đầy gió và bụi của Quảng Bình,nhớ lúc ba mẹ đợi mình về,nhớ lời hỏi han của ba: "Đi có mệt không,may không ngủ quên ở sân bay" (mình từng ngủ quên ở sân bay),nhớ cháo canh và ram của mẹ. Hôm nay tình cờ thấy lịch trình 5 ngày mình từng ghi: "Sống hòa hợp với thiên nhiên và mọi người" dịp lễ 30 tháng 4,mình chỉ muốn ghi lại một chút.
Bắt đầu ngày mới bằng việc dậy sớm uống cà phê và đọc những bài mình thích,rồi đi bộ với ba,xong về đi ăn sáng với em Thí,đi tắm biển một mình,sau đó về dọn dẹp nhà cửa rồi lên thăm ông bà ngoại,Chiều về phụ mẹ nấu ăn và đi bộ với mẹ cùng mấy cô hàng xóm,tối nói chuyện và massage cho mẹ,xong ngồi cái ghế nhỏ ngoài sân uống nước đá và hóng mát. Thực sự tôi đã trải qua một kỳ nghỉ tuyệt vời,nhớ lại chỉ cảm thấy mình đã có khoảng thời gian sung sướng như vậy,cảm thấy thật biết ơn và biết đủ rồi. Thời gian đi bộ với ba mỗi sáng là lúc mình thích nhất. Mình luôn giữ chánh niệm trong mọi thứ mình tiếp xúc,để cảm nhận được trọn vẹn nhất.
Tới 4h30 sáng,mình sẽ đánh thức ba dậy,hai cha con đi bộ,sáng sớm rất yên tĩnh,gió thực sự mát,bầu trời vẫn tối đen,ít vệt ửng hồng đầu tiên của mặt trời sáng sớm. Là sao băng nhân tạo khi máy bay tạo thành một vệt sáng rực trên bầu trời đen,là mùi của đất,mùa của lúa chín đang phơi,là tiếng của sóng xô vào bờ,thực sự mọi thứ rất hòa hợp,mình thích nhất khoảng thời gian này. Cũng có những lúc náo động,là bài hát xưa cũ từ chiếc đài của mấy chú đạp xe,là tiếng nói xì xầm của mấy cô đi cùng nhau trò chuyện,là cuộc trả giá của mấy cô lấy hàng hải sản ở khu gần đó. Ba và mình yên lặng đi bộ cùng nhau. Ba đã có da có thịt hơn và khỏe khoắn hơn nhiều rồi. Hai cha con mình càng ngày càng gần gũi hơn.
Ba mình đã trải qua hai lần cận kề sinh tử. Lần đầu là lúc mình còn nhỏ,mẹ phải vào chăm ba mấy tháng trời ở Huế. Lần hai này là tháng 10 năm 2023,mình và mọi người đã bên cạnh ba,Mẹ kể,ba lấy mấy tờ tiền trong túi quần đưa cho mẹ,dặn mẹ cầm đi. Đó là khoảnh khắc cuối cùng trước khi ba bị đẩy vào khoa cấp cứu rồi lên khoa hồi sức,mọi người cùng nhau cầu nguyện cho ba ở hành lang hồi sức; là mùa mưa ở Huế làm lòng người cũng buồn hơn; là mỗi lần thót tim khi nghe thông báo người nhà bệnh nhân... Mỗi lần vào thăm ba,mọi người đều ưu tiên cho mình vào (bản thân làm trong ngành y tế),ba thở mệt,nói ngắt quãng,mỗi lần vào mình biết ba có tiến triển tốt hơn không. Ba dặn mọi người đừng lo. Ba gầy và xanh xao hơn.
Nhưng rồi những cơn mưa ở Huế cũng vơi dần,ánh sáng len lỏi chiếu rọi,ba được ra khỏi phòng hồi sức. Mỗi tối mình đều nằm bên cạnh ba,đến khi ba ổn hơn mình cũng phải vào lại Sài Gòn. Ngày vào lại Sài Gòn,mình đã khóc từ trên đường ra sân bay đến mấy ngày sau đó. Vào đến nơi cũng không dám gọi về cho ba vì sợ sẽ khóc,nhưng mẹ mình biết hết,mẹ nói "Ai mà chăng khóc. Mấy ngày chăm ba,giờ xa ba,khóc là đúng rồi". Nói xong mình khóc như mưa rào rồi cũng tạnh nhanh.
Nhớ ba mẹ,nhớ mọi người. Lễ mùng hai tháng 9 này mình không về được,nhưng sao lại không có cảm giác quá buồn nhỉ,vì mình từng được hạnh phúc như thế chăng? Chúc mọi người nghỉ lễ hạnh phúc bên người thân. Hôm nay sinh nhật mình,chỉ muốn có một kỷ niệm vào ngày mình được ba mẹ sinh ra. Cảm ơn tòa soạn rất nhiều.
Hòa An
Tuyên bố miễn trừ trách nhiệm: Bài viết này được sao chép từ các phương tiện khác. Mục đích của việc in lại là để truyền tải thêm thông tin. Điều đó không có nghĩa là trang web này đồng ý với quan điểm của nó và chịu trách nhiệm về tính xác thực của nó và không chịu bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào. Tất cả tài nguyên trên trang web này được thu thập trên Internet. Mục đích chia sẻ chỉ dành cho việc học và tham khảo của mọi người. Nếu có vi phạm bản quyền hoặc sở hữu trí tuệ, vui lòng để lại tin nhắn cho chúng tôi.
©bản quyền 2009-2020 Thông tin khách sạn Universal Liên lạc với chúng tôi SiteMap